Friday, March 12, 2021

CÓ NÊN RẢI TRO CỐT XUỐNG SÔNG BIỂN?



Có một số quí Phật tử nhờ sư nói, thì sư xin được nói quí Phật tử nghe. Thời Đức Phật còn tại thế, có hai trường phái cạnh tranh nhau rất rõ ràng: Đức Phật và Lục sư ngoại đạo.

Đối với Đức Phật, thì Ngài đi đến con đường giải thoát. Đức Phật và đệ tử Đức Phật buông bỏ và ra đi, giải thoát, không ai nắm giữ. Đối với Lục sư ngoại đạo, thì đi đến trạng thái cột trói và giữ lấy: Thầy giữ lấy trò, trò phải nằm trong sự cột trói của thầy.
Với đời sống của người Bà-la-môn thì bao nhiêu tội lỗi làm ra, Lục sư ngoại đạo kêu ra sông tắm là hết tội. Sông gì mà người ta kêu là tắm hết tội? Lúc bấy giờ là sông Hằng. Lội ra sông là hết tội. Thậm chí người chết họ cũng dụt ra sông, để cho người đó hết tội. Xác chết đang nằm trôi ở đó, mà họ cũng đứng đó mà tắm.
Nhưng Đức Phật – khi đã gọi là giải thoát rồi mà Ngài dạy người chết phải thiêu. Đức Phật kêu đệ tử Ngài là phải thiêu Như Lai và để lại xương cốt cho người ta thờ. Bà-la-môn kêu dụt sông, tắm sông để rửa sạch tội, nhưng Đức Phật không kêu dụt ra sông, Đức Phật kêu hỏa thiêu và lấy xương cốt Như Lai làm nơi tôn thờ để cho hậu thế sau này còn phải biết con-người-tu-tập, người ta còn biết có Phật.
Cũng như vậy, ông bà cha mẹ chúng ta không thể nào dụt xuống sông xuống biển được. Chúng ta phải hỏa thiêu, chúng ta để tro cốt lại. Con cháu chúng ta có ngày tới chùa, nó mới thấy có ông cha bà mẹ, nó còn lên đốt nhang lễ bái. Còn ta dụt xuống sông xuống biển thì xong hết rồi. Nó không có ngày đi tảo mộ, nó không có ngày tưởng niệm tro cốt ông cha bà mẹ tôn kính của nó. Chúng ta cắt đứt đường đạo đức của nó. Chúng ta diệt con đường đạo đức của nó.
Chúng ta phải kêu nó trở về con đường đạo đức, vì nó còn có tro cốt ông bà cha mẹ của nó, thờ ở nơi đáng được thờ. Đa số quí Phật tử đi tới mức độ của Bà-la-môn. Ngày hôm nay có nhiều Phật tử nói với Sư, Sư rất là đau khổ, họ nói tất cả dụt xuống sông hết. Tro cốt dụt xuống sông, tro cốt dụt xuống ao hồ, tro cốt dụt nơi nào cũng được hết, nhưng con cháu chúng ta không có nơi nào để trở lại nơi tôn thờ, con cháu chúng ta không có nơi nào để trở lại đốt nén hương nhớ ông bà cha mẹ. Chúng không có nơi đáng tôn kính, chúng ta hủy diệt con đường đạo đức của nó. Cắt con đường đạo đức của nó, quí Phật tử đã phạm cái tội lớn.
-Dạ thưa Sư, con thấy ở chùa vẫn thờ cái bức hình thì sao ạ?
Vẫn được, nhưng không chứng minh được bằng cái xương cốt. Nên Đức Phật đâu có để lại cái tượng hình. Đức Phật để lại tro cốt, xá lợi của Ngài, để thờ 5000 năm vẫn chưa hết, nên nay ta có tro cốt. Đại đức Ānanda được 120 tuổi thọ, trở về dòng sông Rohini hai bên là nội ngoại, ngài dùng lửa đốt cháy, chia hai xá lợi cho hai bên thờ. Và hôm nay chúng ta vẫn có xương cốt của đại đức Ānanda. Hôm nay chúng ta vẫn có xương cốt của ngài Mục Kiền Liên, chúng ta vẫn có xương cốt của ngài Xá Lợi Phất. Chúng ta còn tin có ngài Xá Lợi Phất, Mục Kiền Liên. Ba thế hệ nữa, không có xương cốt ông bà chúng ta, con cháu chúng ta nó không có ông bà nào trong đời. Lấy gì chứng minh? Hình ảnh bây giờ là photoshop tạo ra dễ dàng. Không có một cái gì chứng minh là huyết thống, không có một chứng minh con đường đạo đức. Ít ra quí Phật tử cũng phải cho nó trở về ngôi chùa để nó đốt nhang tưởng nhớ Đức Phật, rồi nó mới thấy được ông bà của nó. Quí Phật tử cắt hết nguồn đạo đức của nó là quí Phật tử đang làm một việc rất là tội, quí Phật tử giết cái nền đạo đức của con cháu quí Phật tử.
Do đó, Sư muốn nói với quí Phật tử, chúng ta không phải là Bà-la-môn, chúng ta không phải đem ra sông ta dụt, không phải xuống sông ta tắm ta hết tội mà chúng ta phải tu tập, chúng ta phải trau dồi nền đạo đức, phải nuôi dưỡng nền đạo đức này tiếp nối từ đời này qua đời kia, chứ không chấm dứt được.
Quý Phật tử sẽ thấy có nhiều người nói, tro cốt nhiều quá chùa đâu mà chứa. Sông núi cao xa mà lòng dạ ta muốn đi tìm vẫn tới được. Lòng dạ ta không muốn đi tìm thì ngay trước mắt chúng ta không muốn tới. Tro cốt mà chúng ta muốn giữ thì bao nhiêu xa cách nào ta cũng giữ được. Không phải nói chuyện nhỏ chuyện to, cái lòng Phật tử không muốn nuôi dưỡng cái nền đạo đức đó, quí Phật tử sẽ đổ thừa một cách mau lẹ.
Các Hòa thượng ở bên VN, trước khi chết họ xây tháp. Để khi vừa chết là nhập tháp. Thế thì tại sao các quí thầy ở đây kêu quí Phật tử là tro cốt ông bà dụt sông dụt biển. Các Hòa thượng dựng tháp để cho đàn đệ tử tới đốt nén hương tưởng nhớ Hòa thượng của mình, thầy của mình. Ông bà của mình dụt xuống sông, con cháu nó tìm không thấy, rồi con cháu nó thấy xong rồi, di chúc để lại chúng làm theo, từ nay về sau không còn để ý tro cốt nữa, Quí Phật tử sẽ mất đi cái tiết Thanh Minh tảo mộ hằng năm. Tưởng là làm đơn giản để dễ cho con cháu nhưng quí Phật tử đã bị cái quả báo là cắt đi cái nền đạo đức của nó, cắt mất cái dịp nó về đốt nén hương trước tro cốt ông bà nó, được nghe chư tăng nói pháp nói đạo, để nó biết tri ơn con đường đạo đức của cha mẹ làm, và nó biết làm con đường đạo đức cho chính nó và cho con cháu nó nữa. Dụt sông dụt biển hết là đang đi cái con đường sai với lời dạy của Đức Phật, bởi vì đâu còn tro cốt nào của ông bà mình đâu?
Sư đi qua bên Miến Điện, Sư đi lượm từng xương cốt của ngài Mahasi, Sư đi xin từng xương cốt của ngài Mingun mà họ giữ lấy. Cái tóc của ngài Mingun họ còn giữ lấy, họ đâu có đem dụt sông, họ đâu có đem dụt biển. Mà tại sao con cháu của mình, mình dụt đi để nó không thấy được ông bà của mình. “Bà của con tu dữ lắm nên xương trắng tươi như thế này”… nó còn cái chứng minh. Bây giờ quí Phật tử không có một cái gì mà chứng minh được, đó là quí Phật tử cắt đứt cái nền đạo đức của nó, quí Phật tử chặn đứng con đường nó trở về chùa để đốt nhang lễ Phật, để tưởng nhớ ông bà của nó. Một nén hương một năm một lần cũng không có nữa. Quí Phật tử đã giết chết, đã hại cái nền đạo đức của con cháu mình bởi Lục sư ngoại đạo.
Ta tu theo Phật, quí Phật tử thấy Đức Phật làm điều gì, ta làm theo điều đó. Chư Thanh văn đệ tử Đức Phật làm điều gì ta làm điều đó. Chúng ta không làm điều gì vượt xa truyền thống của Đức Phật được, vì ta là Phật tử, ta phải ý thức giác ngộ.
Ông P.K.Khánh, một học giả đóng góp rất nhiều cho PGNT mà cũng đem ra dụt ở dòng sông ở bên Seattle, Washington, Sư nghe rất là đau khổ. Không có ai khuyến khích, mà nhà sư lại đứng liệng xương cốt của ông P.K.Khánh, Sư rất là đau khổ. Bây giờ P.K.Ngôn, P.K.Nga, P.K.Quyên, ba đứa con của ông Khánh không còn tro cốt giữ lại của ông cha của mình nữa. Cha Sư chết Sư thiêu, giữ xương cốt đó cho Sư; mẹ Sư chết Sư thiêu, giữ xương cốt đó cho Sư. Không được phép dụt, cái đó là của cha mẹ của Sư, là nền đạo đức của Sư, Sư phải tôn kính, Sư phải thờ. Dụt sông là xong, dụt biển là hết. Chấm dứt, cắt đứt hết nền đạo đức của mình. Quí Phật tử có cắn rứt lương tâm, có đi theo lời dạy của Đức Phật không hay quí Phật tử đi theo Lục sư ngoại đạo?

No comments:

Post a Comment

Sống khôn thác thiêng

“Những gia đình nào mà có con cái hiếu thảo thì những gia đình đó được coi là gia đình [có] Phạm thiên”. Đó là câu trong bài kinh "Ngan...