Tôi từng chở một cái thùng phía sau xe rất là theo meo muốn rớt, đi trên đường phố Sài Gòn. Con gái tôi hỏi sao mẹ liều vậy. Tôi nói, đây là Sài Gòn, nếu rớt chắc chắn sẽ có không ít người giúp mẹ bưng cái thùng lên xe để mẹ chở đi tiếp.
Trong cơn hoạn nạn chung vì đại dịch, tôi cảm thấy may mắn khi mình đang ở Sài Gòn. Một con hẻm ở Bình Thạnh bị phong tỏa bất ngờ vì hơn 80 gia đình trong hẻm bị F0. Bạn tôi từ Tân Phú giữa trời mưa băng mình đi mua gom vitamin C mang đến cho họ. Một câu tút than đang khó khăn trên group là sẽ có người gởi ngay gạo, rau, thuốc, và cả tiền vào tài khoản. Một người quen của bạn tôi là 'nhân viên công lực' gác một khu phong tỏa, đến giờ mọi người trong khu ra sắp hàng chờ được phát cơm, thấy còn có người chưa có cơm mà cơm đã hết, liền xách xe chạy đi tìm chỗ nào có phát cơm để xin đem về cho họ.
Người Sài Gòn không bỏ rơi ai bao giờ. Hễ còn có thể chia sẻ được là chia sẻ. Nhưng nếu người Sài Gòn cũng đói thì lấy gì mà chia sẻ? Bạn đừng lo, hơn một nửa người Sài Gòn hiện giờ đang sống ở khắp thế giới, họ không bao giờ để cho những người thân hay đồng hương của mình nơi quê nhà bị đói đâu.
Dù là dịch bệnh đang bủa vây, nhưng nếu ai đang sống ở Sài Gòn, hãy thấy mình may mắn. Và hãy sống 'có ta có người' hệt như người Sài Gòn.
23-7-2021

No comments:
Post a Comment