Vị tỳ kheo có 227 giới, trong đó có 17 trọng giới đầu được xem là quan trọng nhất. Trong 17 trọng giới đó, bốn trọng giới đầu tiên mà vi phạm rồi thì không còn là tỳ kheo nữa. Mười ba trọng giới tiếp theo thì vị tỳ kheo coi như chỉ còn có mấy chục phần trăm giới phẩm thôi, phải trải qua một số tăng sự mới có thể phục hồi giới phẩm như cũ. Các giới còn lại thì những vi phạm chỉ vừa đủ chỉ làm cho đương sự bị đốt nóng, tâm lý bất an (saṃkiliṭṭha āpatti). Riêng bốn trọng giới đầu thì ‘pārājika’ (thua cuộc, bại trận). Một người lính mà bại trận thì đồng nghĩa với cái chết. Một vị tỳ kheo mắc vào bốn đại trọng giới này thì coi như không còn là tỳ kheo nữa.
Wednesday, April 14, 2021
PHẠM GIỚI LÀ TỰ CHẶT ĐỨT CON ĐƯỜNG GIẢI THOÁT CỦA MÌNH
Có hai lý do một tỳ kheo vi phạm bốn đại trọng giới:
- Sự cố bất trắc do thiếu cảnh giác.
- Do không có niềm tin trong giáo pháp.
Do không có niềm tin nên vị ấy thấy chuyện phạm hay không phạm không thành vấn đề. Trước khi phạm thì thấy chuyện đó không quan trọng nên cứ phạm, và sau khi phạm rồi thì thấy cũng không có gì đáng sợ nên tiếp tục giấu kín.
Trong Tứ thanh tịnh giới gồm: Giới bổn thanh tịnh, Thu thúc thanh tịnh, Nuôi mạng thanh tịnh, Quán tưởng thanh tịnh; trong đó, Giới bổn thanh tịnh (227 điều) thành tựu được là nhờ ĐỨC TIN. Thu thúc thanh tịnh thành tựu được nhờ CHÁNH NIỆM. Nuôi mạng thanh tịnh thành tựu được nhờ TINH TẤN. Quán tưởng thanh tịnh thành tựu được nhờ TRÍ TUỆ.
Tại sao tỳ kheo lại thiếu đức tin, rất đơn giản, có ngàn lẻ một lý do để một người cạo đầu khoác áo chứ không phải một lý do chán sợ sinh tử cầu giải thoát Vô thượng bồ đề. Lý do thứ nhất được xem là đáng kính đó là CẦU GIẢI THOÁT. Lý do thứ hai là MONG ĐƯỢC THÀNH TỰU một trình độ tu chứng hay một công đức hữu lậu nào đó -- cầu sanh về cảnh giới này nọ, có được thần thông phép mầu v.v... Lý do thứ ba tệ nhất đó là GIẢI QUYẾT NHU CẦU SINH KẾ hoặc cầu danh cầu lợi.
Ngay cả những xứ quốc giáo như Tích Lan, Miến Điện, Thái Lan có thời kỳ nhiều chính khách đã đi xuất gia để tranh thủ phiếu bầu của dân chúng.
Khi không có niềm tin thì chuyện vi phạm các đại giới là chuyện rất là bình thường đơn giản, rất dễ hiểu, rất dễ xảy ra. Nếu không có phạm các đại trọng giới thì cũng rất dễ dàng coi nhẹ các giới còn lại, những giới đủ để đốt nóng mình (saṃkiliṭṭha āpatti). Những giới không đến nỗi nghiêm trọng, không ảnh hưởng giới phẩm tỳ kheo nhưng đủ đốt nóng đương sự đó là những giới không sử dụng tiền bạc, không sử dụng những thứ đồ ngà, đồ lông, không giữ thực phẩm qua đêm, không sống chung một mái che với phụ nữ, không ngồi chỗ kín khuất với phụ nữ, không giữ y bát dư quá mức hạn định (ngoài bộ trên người thì chỉ giữ một bộ dự phòng nhưng gởi cho kāppiya chứ không nên giữ).
Một vị tỳ kheo cầu đạo giải thoát thì – theo trong kinh – họ xem một tiểu giới giống như một trọng giới và họ xem trọng giới như chuyện mất mạng. Một người tham sống sợ chết thì bằng mọi cách họ tránh những gì nguy hiểm đến tánh mạng, một tỳ kheo cầu giải thoát thì bằng mọi cách tránh mọi cơ hội vi phạm trọng giới.
Phạm giới là tự “chặt đứt con đường hướng thượng” -- tức là con đường giải thoát mình.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Sống khôn thác thiêng
“Những gia đình nào mà có con cái hiếu thảo thì những gia đình đó được coi là gia đình [có] Phạm thiên”. Đó là câu trong bài kinh "Ngan...
-
Nhặt một tấm hình cũ của hai chị em, nhờ AI sửa giúp. Thật khó nhận ra mình ngày ấy mà chị Phương Thảo nhìn hình thì nói vẫn nhớ những nét c...
-
Trưa nay, chơi với đứa trẻ lên ba. Tôi thì thào, nó thì thào. Tôi hét to, nó hét to theo. Tôi cười to, nó cũng cười to theo. Tôi cố kéo d...
No comments:
Post a Comment