Tuesday, April 6, 2021

ĐI TU

Một người bạn lâu ngày gặp lại, (gặp trên điện thoại), sau khi hàn huyên, hỏi thăm mẹ bạn, mới hay mẹ bạn đã xuất gia. Hỏi thăm về đời sống xuất gia của bà như thế nào khi đã vào hàng cổ lai hy, bạn kể, mẹ bạn vào ở một Tịnh xá (gì đó quên tên rồi).

Bạn nói, mẹ nói là mẹ đã lo cho ba trọn đời rồi, bây giờ mẹ phải lo cho phần mẹ, nên mẹ nhất định phải vô chùa ở. Ở ngoài phiền con cái, nhiều mối quan hệ phức tạp vv.
Bạn nói, nhà của ba mẹ đã cho thuê, mỗi tháng được năm triệu. Mẹ vô chùa ở trong một cái cốc, mỗi tháng mẹ đóng cho chùa 3 triệu. Còn hai triệu để cần gì thì tiêu.
Bạn nói, mẹ không còn ăn chiều nữa, bữa nay ốm nhom ốm nhách. Mẹ nói, ốm vậy để khi chết người ta khiêng cho nhẹ.
Bạn nói, một tuần mẹ phải cùng mấy người trong chùa đi... xin ăn. Nhưng mà may là cũng được đội mũ và mang dép. Chớ nếu không được mang dép thì bạn sẽ không cho mẹ đi xin ăn như vậy. 🙂
Bạn nói, mẹ 80 tuổi rồi mà mẹ còn học giáo lý nữa. Mẹ siêng ghê, học thuộc lòng giáo lý nhiều lắm.
Nghe bạn nói tới đây, lòng thật là hoan hỷ, lòng ủ mưu bữa nào bay một chuyến ra Qui Nhơn thăm bạn và nhất định phải thăm mẹ bạn
Bạn nói, mẹ nói mẹ nhất định phải học và thi để người ta cấp giấy chứng nhận là tu sĩ.
Nghe tới câu này, không đi Qui Nhơn nữa.

No comments:

Post a Comment

Sống khôn thác thiêng

“Những gia đình nào mà có con cái hiếu thảo thì những gia đình đó được coi là gia đình [có] Phạm thiên”. Đó là câu trong bài kinh "Ngan...