-Nhớ căn nhà sau hai ngày chạy giặc quay về thấy bị dọn trống trơn, chỉ còn thấy một đống sách vở và những bản danh dự bị cháy dang dở. Những bản danh dự được nhận hàng tháng trước lớp, từ tay thầy Giùm - thầy hiệu trưởng.
- Nhớ má dắt lên xe "đa xu" đi ra Lam Sơn thăm ba ở tù.
- Nhớ ba ra tù bị xe bộ đội tung sưng bầm tím đen nửa khuôn mặt. Nhớ cái thuở cầm đũa chưa chắc đã cầm chiếc banh rửa từng vết thương mủ xanh trên lưng của ba.
- Nhớ phòng khách căn nhà 14 Quốc Lộ 1 có bộ salon, một chiếc paravant chắn sau cửa sắt kéo lúc nào cũng để mở, và chiếc divan để khách mệt nghỉ tạm. Sau này đồ đạc bị dọn sạch qua lối cửa sau nên còn chiếc divan do to quá tháo đi không được.
Nhớ má qua hàng xóm thấy bộ bàn ăn gỗ Cẩm Lai và 6 chiếc ghế của nhà mình, má đòi về, đặt ở phòng khách thế vào chỗ của bộ salon trước đây. Cũng kể từ ngày đó phải ăn cơm dưới đất, mỗi người ngồi trên một chiếc đòn ngồi bằng gỗ, chính giữa là cái mâm nhôm. Những cái chén kiểu chất đầy trong tủ cùng những con búp bê Nhật cũng không còn, cả nhà ăn cơm bằng chén đất của nhà hàng xóm khác thương tình cho. Phía sau cái tủ chén to ấy là căn phòng dành cho bà Ba, người giúp việc, sau này đổi vài người giúp việc và cả khi không còn người giúp việc nữa nơi đó vẫn gọi là "buồng bà Ba")
Má đi xuống chợ Đầm mua đồ lặt vặt về bày lên chiếc divan đó bán kiếm sống qua ngày. Trong những món đồ má bán có những viên kẹo xổ lãi màu hồng hình dáng giống viên phấn nụ. Một bữa thèm kẹo lấy ăn một viên, kết quả là có mấy con lãi đũa to như chiếc đũa chui ra ngứa ơi là ngứa. Lấy tay nắm kéo con lãi ra mà nó cứ trơn tuột chạy ngược vào. Má dùng miếng giấy báo kẹp lại kéo ra. Từ đó chừa không dám ăn vụng kẹo xổ lãi.
-Nhớ căn phòng thuốc của ba với tủ kính chất đầy những cuốn Agenda ba từng ngày viết, có lẽ ba viết từ lúc di cư năm 1954, đã bị đốt hết chỉ còn sót lại cuốn năm 1960. Nhớ cái giường khám bệnh cho khách nệm dày và êm mà không đứa nào dám nằm. Nhớ những chai thuốc thật to với viên màu hồng Chloroquin và màu trắng Fansidar, những bệnh nhân của ba sau ngày ấy sao toàn da xám môi thâm run rẩy vì sốt rét. Nhớ cái điện thoại màu đen đặt trên bàn kính chữ U. Lần duy nhất được cầm lên khi nó đổ chuông là khi ba má vắng nhà, nghe giọng Huế của ông quận trưởng Hồ Trang.
-Nhớ hết phòng khách phòng ăn đến nhớ phòng ngủ. Nhớ cái bàn trang điểm của má có 3 tấm gương gấp, bên cạnh tủ áo gỗ hương thật to. Đứng trước bàn có thể soi được cả sau lưng. Bàn trang điểm đầy những lọ sơn móng tay đủ màu, những chai nước hoa, và những hộp kem dưỡng da hiệu Esoterica. Chưa từng xài loại kem này nhưng vẫn không quên mùi hương của nó trên khuôn mặt của má. Mỗi lần ba đi Sài Gòn về là mua cho má một xấp áo dài. Áo dài của má ngập tủ cũng mất trong lần chạy giặc đó. Kể từ ngày đó má mặc toàn áo bà ba và quần vải ú tám. Một lần năm chín mấy, tôi đi An Giang mua về cho má chiếc quần đen vải “mỹ a sa tanh” gì đó mà má cũng không dám may mặc, sợ bị dòm ngó....
Kể mãi chắc mòn... bàn phím.
Đã 47 năm kể từ ngày đó mà tôi vẫn nhớ như in. Tôi đã sống qua nhiều căn nhà trong cuộc đời mình, nhưng cứ mỗi lần trong mơ, lại thấy đang sống trong căn nhà số 14 ấy. Có lẽ bởi đó là chấn động đầu đời của một đứa trẻ thơ, có lẽ đó là sự ám ảnh không nguôi của một đứa trẻ bị cướp đi con búp bê duy nhất của mình. Cũng từ ngày đó, tôi không còn con búp bê nào cả. Cho đến khi đi làm, tôi dành tháng lương đầu tiên để mua một con búp bê Liên xô mắt nhắm mắt mở.
Hôm qua, con gái gọi điện thoại: Mẹ, phường kêu nhà mình treo cờ. Tôi lặng lẽ lấy lá cờ ra và hai chiếc kẹp giấy ra kẹp ngoài ban công. Nhóc tì 5 tuổi chạy theo sau lưng. Cái gì đẹp vậy bà? Con thấy đẹp hả. Nó gật đầu. Vừa kẹp xong trời mưa. Nó nói, bà ơi, đem nó vô, ướt hết rồi kìa. Không sao, nó ướt rồi nó lại khô thôi. Nó hư sao bà. Các pháp hữu vi đều vô thường! Tôi nói với nó cũng nói cho chính mình.
(Hình: cuốn Agenda và mấy tấm danh thiếp của ba may mắn còn sót lại)
30/4/2022
No comments:
Post a Comment