Đó là một ngày, có thể nói là hạnh phúc
nhất trong đời của Bố Mẹ. Gánh nặng đã đặt xuống khi cách đây hai hôm Bống nói đã
thi xong môn cuối cùng và làm bài rất tốt. Bống cũng nói rằng Bống đã có job
luôn rồi. Phần còn lại là chọn áo quần
để xúng xính ngày lễ tốt nghiệp vào Chủ Nhật 22/5/2022.
Bống gởi cho mẹ xem hình bộ lễ phục sẽ mặc
ngày lễ tổng kết rồi giải thích những phụ kiện đi kèm bộ áo. Dây vàng là học
sinh giỏi, Bống được 2 sợi dây vàng, trường phát cho. Mẹ nói, cái này ai thích
thì mua cũng được hả. Bống nói, người ta coi điểm của mình, rồi phát free cho
mình sợi dây vàng này. Còn nếu muốn mua để lòe chơi thì phải ở trong hiệp hội
những học sinh giỏi mới mua được. Dây xanh với huy chương là của Honor Society,
một hiệp hội mà Bống đã tham gia khi học lớp 12 ở New York. Cái màu cam hình
tròn là tượng trưng ngành khoa học mà Bống học. Cái đồng xu tòn teng là của tổ
chức Honor Society v.v... Bống nói một lát mẹ quên hết trơn, mà có nhớ
thì mai kia mốt nọ cũng quên. Thôi thì có gì cứ ghết lên hết để mẹ ngắm.
Hôm trước Bống khoe có job, có thể
nuôi mẹ rồi, hôm sau Bống hỏi mẹ có kể cho Bố chưa. Mẹ nói Bố đi Nha Trang rồi,
mẹ không muốn text chat điều đó với Bố, mà Mẹ muốn đợi Bố về để nhìn biểu cảm
trên khuôn mặt Bố. Và rồi khi Bố về, Mẹ đã kể cho Bố. Mẹ nghe Bố hát suốt ngày,
đi ngang qua phòng Mẹ là Bố lại tấp vô nói về Bống. Thế rồi buổi chiều hôm sau,
Bố lục tủ của Mẹ lấy tập nhạc Bố đã tặng mẹ ngày rất xưa, để chụp hình làm
cover. Bố đi thu âm ngay một bài hát. Có vẻ như chưa bao giờ Bố hát hay như
thế, dù mới bị gãy 8 xương sườn cách đây ba tháng.
Các con hãy nghe bài hát,
để thấy chút tình mà Bố Mẹ gởi gắm vào trong đó.
Con nghe bài hát đi rồi sẽ thấy ước mơ đơn giản của Bố Mẹ đã vì các con mà gián đoạn bao nhiêu năm. Con có nhớ bài thơ viết về căn nhà “9B Đường LC” mà mình hay hát nhái theo bài Romeo et Juliette (Nào có đâu nhiều thời gian để yêu, lúc ta cùng nhau, sống trong căn nhà, 9B đường Lê Chân). Từ lúc mua căn nhà đó xong Bố Mẹ đã tưởng nghỉ ngơi sau khi có một số tiền nhàn rỗi đã mua miếng đất ở Phước Đồng với mục đích sau này làm một căn nhà như bài hát trên. Thế rồi Belle đi học Sài Gòn. Bố mẹ đã bán miếng đất đó đi và mua căn nhà cho Belle ở và học. Rồi đến miếng đất bên bờ biển mình cho bà Tư Mộc thuê để Bống có tiền đi học, đó là nơi mà mẹ vẫn mong sẽ ở đó cuối đời. Mẹ mong mỗi sáng thức dậy đi bộ thể dục trên cát dọc theo mép nước biển. Ùm xuống nước bơi một vòng. Sau đó lên nhìn người ta đánh cá vào mua vài con cá nướng hay nấu ngọt qua ngày tháng. Chỉ đơn giản vậy thôi mà cuối cùng thì cũng bán hết tất cả. Và bán luôn cả căn nhà từ đường bà ngoại dành phần cho mẹ. Chỉ để cho Bống có một ngày như ngày hôm nay!!!
Những mơ ước của Bố Mẹ rồi cũng cứ mai một dần, kể lại như một kỷ niệm xưa mà thôi. Mọi thứ đều vô thường, kể cả những ước mơ những mộng mị. Bố Mẹ không hề nuối tiếc điều gì cả. Vẫn còn một căn nhà cho chúng ta trong Sài Gòn này, cho bất cứ khi nào ngựa hồng mỏi vó, con muốn trở về quê hương. Tại căn nhà này, mẹ vẫn cất tất cả những kỷ niệm của các con, sách vở học từ cấp 1, kể cả kỷ niệm… mối tình đầu của các con mẹ cũng giữ giùm. “Về đây với những thương yêu hàng ngày” bất cứ khi nào con muốn....
Thế là Bố Mẹ đã xong nhiệm vụ. Hai con đứa
nào cũng đã tốt nghiệp đại học, có thể tự kiếm cơm nuôi sống bản thân, tự điều khiển
cuộc đời của mình. Bố vẫn còn đam mê với những công trình toán học. Nhưng Mẹ thì
sẽ không làm việc nữa, mẹ muốn thảnh thơi sống một tuổi già ngông ngênh theo ý
mình muốn. Cảm ơn các con đã không phụ lòng Bố Mẹ.
PS, Mẹ thật nôn nóng đến ngày Chủ Nhật để
ngắm Bống trong bộ áo cử nhân :)
Sài Gòn, khuya 20/5/2022
No comments:
Post a Comment