Thursday, September 1, 2022

Cát bụi mệt nhoài.

Lúc đó đã gần trưa, có chuông điện thoại. Là anh tôi gọi. Vừa bấm nghe, bên kia anh tôi khóc òa, to lắm: "Tuyền ơi, anh đau khổ quá!". Tôi hơi mất bình tĩnh, hỏi anh có chuyện gì?

Anh nói: Bé Khánh Trang mất rồi!


Hai lần trong đời, tôi chứng kiến hai người đàn ông khóc to nức nở như vậy.
Năm 1986, tôi và ba về Nam Định lần đầu tiên. Sau ba mươi hai năm, ông một thân một mình ra đi rồi trở về, ba tôi khóc òa, to lắm, vừa khóc vừa mếu máo: "Cô Tí ơi, con đã về đây. Thằng Nam của cô đã về đây".
Khi ấy tôi còn quá trẻ để hiểu tâm trạng của ba, để cảm nhận trong tiếng khóc ấy chứa đựng nhiều nỗi niềm, có cả ray rứt ân hận (vì đứa con duy nhất đã bỏ cha mẹ già ở lại mà vào Nam), và cả niềm vui trùng phùng, được tìm lại, tìm thấy, tìm gặp.
Còn bây giờ, tiếng khóc xé lòng của anh tôi là tiếng khóc đau đớn, mất mát không gì sánh được.
Tôi và em gái liền ra với anh để an ủi anh.
Anh vừa qua cơn bệnh nặng năm ngoái, đang trong quá trình hồi phục, sợ anh xuống tinh thần.
Khi một người ra đi thì những người còn lại sẽ nghĩ gì? Tôi nghĩ, có lẽ, không ngoài chuỗi hồi tưởng miên man về những kỷ niệm.
Đào Duy Khánh Trang là trưởng nữ của anh tôi. Tên của cháu ghép đôi hai địa danh thân thương quê nhà: Diên Khánh - Nha Trang.
Cháu đi học ở Canada năm 18 tuổi và ở lại làm việc đến khi cháu mất vì một căn bệnh hiểm nghèo ở tuổi 33.
Lần gần nhất tôi gặp cháu cách đây 12 năm trong đám cưới của anh cháu. Tôi mở máy tính xem chậm album hôm đám cưới. Cháu tôi, cô gái bé nhỏ, dịu hiền, xinh đẹp, có nụ cười thật tươi, rạng rỡ. Tôi lục tìm những tấm hình ngày cháu còn bé, nhỏ xíu, e thẹn dễ thương làm sao.
Rồi cô cháu chỉ liên lạc qua facebook.
Sống, làm việc ở Canada nhưng cháu rất quan tâm tình hình Việt Nam với những suy nghĩ tích cực và nhân văn. Thỉnh thoảng tôi và cháu có trao đổi những thông tin cháu chưa hiểu. Qua đó, tôi luôn nhìn thấy những suy nghĩ trong sáng và rất lạc quan của cháu. Cô cháu gái hiền hậu, thùy mị, thông minh và có trái tim nhân ái.
Tôi xem lại những album trên facebook của cháu. Tấm hình nào cũng xinh đẹp, căng tràn sức sống.
Tôi gửi cho anh tôi những tấm hình của cháu.
Anh nhắn: "Nhìn nụ cười tỏa nắng của con gái mà thương con vô cùng".
Gia đình lớn của chúng tôi, những ngày này rất buồn, không định viết, muốn để mọi thứ qua đi, nhưng thương cháu quá.
Chúng ta đến thế giới này để nói lời chia tay, mỗi người một cách. Dù biết là như vậy nhưng đau quá, xót quá.
Bé ơi, như một lời chia tay cô Tuyền thương yêu gửi đến con. Thân nhẹ nhàng như mây, con nhé.
(by Cô Tuyền)

https://www.lepinecloutier.com/necrologie-avis-de-deces/67932-khanh-trang-dao-duy?fbclid

No comments:

Post a Comment

Sống khôn thác thiêng

“Những gia đình nào mà có con cái hiếu thảo thì những gia đình đó được coi là gia đình [có] Phạm thiên”. Đó là câu trong bài kinh "Ngan...