Ngày nó đi bà ngoại là người buồn nhất. Dù gì bà cũng là người chăm sóc ẵm bồng từ lúc nó mới sinh ra cho tới lúc nó rời nhà đi du học. Bà cứ phàn nàn, cho nó học ở VN thì đã sao, cứ gì phải đi tuốt tới Mỹ mới học được, còn nhỏ xíu mà cho đi rồi tới ở xứ lạ quê người không người thân thích, lỡ se da ấm mình thì ai lo cho. Thế là từ lúc nó đi, mỗi lần ai hỏi tới là bà lại khóc, lại cảm thấy ấm ức. Đối với những người già, thời gian không tính bằng năm tháng nữa mà tính từng ngày. Trong lòng bà cứ canh cánh một điều là sợ sức khỏe yếu kém không gặp được nó. Thế là bà cố gắng ăn uống và đi bộ thể dục mỗi ngày để chờ nó. Bà thích nhất công việc xé lịch, mỗi ngày từng tờ lịch rơi đi là bà đếm lùi từng ngày nó trở về. Sáng bà thức dậy thật sớm để xé lịch. Có bữa nhớ nó quá bà xé lịch từ buổi tối hôm trước. Mỗi lần skype với nó, lãng tai chẳng nghe được gì, bà cứ nhìn da diết cái màn hình laptop và miệng cười móm mém lẩm bẩm: “Cha mày ra, hôm nay lớn quá”. Mỗi ngày xem ti vi, bà xem kỹ những diễn biến ở Mỹ hơn ở VN. Nghe cô y tá gốc Việt nhiễm Ebola ở cùng bang nó ở bà hoảng hốt. Nghe có xả súng, khủng bố đâu đó bà lại lo lắng và phàn nàn. Lâu lâu bà lại hỏi, lỡ có chuyện gì không biết có biết ngõ về không. Có đưa tiền sẵn cho nó mua vé máy bay bay về không. Bà dặn nó, đi học là về nhà ngay không được “tùng tam tụ ngũ” nghen con, bà nghĩ nó vẫn cứ như mấy đứa nhỏ đi học ở trường cấp 2 sau nhà..
Friday, April 15, 2022
NGOẠI
Hôm qua mẹ in tờ vé máy bay của nó cho bà xem. Mẹ nói, nó chỉ cần cầm tờ giấy này ra sân bay là về được VN nè má. Bà nhìn tờ giấy mà không sao nghĩ ra được là với cái tờ giấy chữ nhàn nhạt này nó có thể bay được từ Mỹ về VN. Mẹ lấy bút ra ghi chú tiếng Việt chi tiết trên từng cuộc hành trình, những chặng bay, giờ giấc, quy đổi ra giờ VN, nơi quá cảnh, cho bà đọc. Mẹ đi ra phố uống cà phê về thấy bà vẫn còn ngồi đeo kính và cầm kính lúp soi trên tờ giấy, sau đó gấp cẩn thận bỏ vào cái túi thường đi bộ hằng ngày như thể nếu làm mất tờ giấy đó nó không thể bay về. Bà nói, trông nó về để hung cái tay hung cái chưng hun cái đít nó cho đã. Một năm đăng đẳng giờ chỉ còn chờ đợi hơn 50 ngày nữa thôi.
(Hình chụp lúc nó chia tay bà ngoại)
Viết ngày 16-4-2015
---------
Ngoại đã dự cảm đúng. Ngày Ngoại mất Oct-5, 2020 nó không thể về được vì dịch Covid bùng. Thương Ngoại và thương nó
(Post lại 16-4-2022)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Sống khôn thác thiêng
“Những gia đình nào mà có con cái hiếu thảo thì những gia đình đó được coi là gia đình [có] Phạm thiên”. Đó là câu trong bài kinh "Ngan...
-
Nhặt một tấm hình cũ của hai chị em, nhờ AI sửa giúp. Thật khó nhận ra mình ngày ấy mà chị Phương Thảo nhìn hình thì nói vẫn nhớ những nét c...
-
“Những gia đình nào mà có con cái hiếu thảo thì những gia đình đó được coi là gia đình [có] Phạm thiên”. Đó là câu trong bài kinh "Ngan...
No comments:
Post a Comment