Hắn sống bằng nghề chèo đò, nghèo xơ xác. Một sáng trú mưa trong ngôi miếu cổ, hắn đã gặp được cao nhân là một cụ già nửa tăng nửa tục, trang phục nâu sồng như người ở chùa lại có búi tóc trên đầu. Nhìn ngang ngó dọc ai cũng phải nhận ông có tiên phong đạo cốt.
Vị cao nhân nghe hắn than thở đã nghiêm mặt quan sát tướng
mạo hắn một lát rồi phán:
- Năm nay ngươi 47 tuổi, 10 năm nữa chắc chắn sẽ giàu sụ.
Nhưng số ngươi cũng ngặt, cứ 1 năm đại phú sẽ làm 1 năm tuổi thọ. Ta chỉ biết
thế, không thay đổi gì được.
Hắn thoạt nghe mình sẽ thoát kiếp cùng đinh thì nhất thời mừng
rơn, lạy tạ cao nhân rồi ra quán rượu gần đó dốc túi uống một bữa thật say.
Nửa khuya giật mình thức giấc, hắn nằm bên thềm quán rượu
ngó lên trời thẳm. Gió khuya mát rượi, lan man thổi qua bến sông nơi hắn đang nằm.
Thiệt ngộ, hắn lần đầu bỗng thấy cuộc đời đẹp lạ, đáng yêu, đáng sống. Hắn nghĩ
đến một ngày có được mái nhà lộng lẫy bên sông, thay cho con đò nát mà bao năm
qua hắn vừa xem là mái nhà trú thân, mà cũng là phương tiện độ nhật. Rồi hắn sẽ
cưới được cô hàng nước góa chồng phổng phao mà hắn vẫn thương thầm lâu nay... Hắn
còn nghĩ ngợi mộng mơ bao điều ngọt ngào khác nữa rồi ngủ thiếp đi lúc nào
không hay, với nụ cười trên môi, trong bóng tối mông lung của đêm trăng đầu
tháng.
Trong giấc ngủ, hắn tiếp tục chiêm bao thấy mình là một phú
ông giàu có nhất vùng với người vợ trẻ là cô hàng nước xinh như mộng.
Vậy rồi một ngày, tấm thân già của hắn đổ bệnh phải nằm liệt
giường. Được vợ sớm hôm chăm sóc bên gối, hắn vẫn ngày một còm cõi gầy rộc. Rồi
một chiều mùa đông lạnh giá, hắn nghe tiếng gào khóc thê lương của nàng giữa
gian nhà mênh mông. Trong mơ, hắn hiểu mình vừa chết.
Không đành lòng mất sạch mọi thứ mà mình đã một đời mơ ước,
hắn nghe đau xé ruột rồi bỗng vùng dậy khỏi áo quan.
Thì ra đó chỉ là cơn ác mộng. Hắn mừng lắm. Mừng vì mình
không phải là ông nhà giàu trong giấc chiêm bao và cô hàng nước kia chắc chắn vẫn
còn đó cho hắn hy vọng. Hắn nhớ lại mấy lời của vị cao nhân rồi giật mình.
Không, thà hắn tiếp tục nghèo khổ để sống đói rách rồi mỗi
ngày mấy bận nhìn trộm cô hàng nước, chuyện gì sau đó cũng mặc, còn hơn giàu có
rồi yểu mệnh, rồi vĩnh viễn mất hết mọi thứ khi lòng vẫn chưa cam.
Sáng sớm hôm sau hắn chạy một mạch ra ngôi cổ miếu đầu làng
để gặp lại vị cao nhân hôm qua. Nhưng ông không còn ở đó nữa.
Hắn thất thểu quay về đưa đò và thật lạ, từ ngày ấy, người
ta thấy hắn như thành ra một con người khác. Đưa đò được bao nhiêu tiền, hắn
chia đều ra 3 phần. Một phần đưa cô hàng nước cất hộ, một phần đem cho lũ trẻ
ăn mày ở chợ, còn lại bao nhiêu hắn rủ đám trai làng chiều chiều ra quán đánh
chén đến khuya rồi ngủ luôn bên thềm quán. Không còn ai nghe hắn than nghèo,
cũng không nhắc gì đến ước mơ đổi đời như trước nữa. Cứ nghe ai nhắc đến chữ
giàu hắn lắc đầu nguầy nguậy:
- Để chết à? Nghèo mà trăm tuổi vẫn hơn!
Không ai hiểu tại sao hắn cứ có dịp lại nhắc hoài câu nói ấy
nhưng câu chuyện về hắn dần dần trở thành giai thoại một vùng. Không biết rồi hắn
có lấy được cô hàng nước hay không, chỉ nghe người ta kể lại rằng ông lão thọ
nhất làng này trong suốt trăm năm nay chính là anh chèo đò trong câu chuyện ấy.
Ông thọ trên trăm tuổi và cái chết đẹp như thơ. Một chiều uống vui ba cốc rượu
với bạn bè, rồi dựa lưng vào cột đình mà đi, môi vẫn mỉm cười. Ai cũng tưởng là
ông đang ngủ.
Truyện ngắn của Toại Khanh
(Chuyện Phiếm Thầy Tu new version)
Nguồn: Vietheravada
wow!
ReplyDelete