Ở VN, Thái Lan, Miến Điện bây giờ khổ lắm. Đâu có ngồi tu được,
có yên đâu mà ngồi tu. Nhất là bên Miến Điện. Miến Điện là mảnh đất thanh bình,
núi non sông biển hồ ao chỗ nào họ cũng tu. Chùa chiền khắp nơi, người dân nào
cũng tu. Bây giờ thì coi như phúc bất trùng lai họa vô đơn chí. Họa ập vô một
cái là không có đỡ được.
Như bên Florida, cái tòa nhà cao, sụp xuống đổ nát chết chóc
mất mát biết bao nhiêu. Mà nơi đó là
foreigner nhiều lắm, toàn người nước ngoài.
Cái dòng La San Mai thôn bên cư xá Thanh Đa, tức là của mấy
frère già La San Taberd ở đó. Khi các frère còn dạy học thì ở trường La San
Taberd -- hồi xưa Sư học ở đó -- còn khi lớn tuổi về hưu thì họ dời các frère về
cư xá Thanh Đa, trên sân thượng là nhiều phòng cho các frère. Sư có tới đó thăm.
Các frère già không còn biết, họ đẩy xe ra. Nơi đó là ở bên dòng sông, đẹp lắm.
Một đêm người ta nghe rắc rắc rắc rắc. Dòng sông Thanh Đa là dòng sông xoáy ngầm,
nó giựt nguyên một tòa nhà bốn tầng lầu trong đó có ba frère già đang ngủ. Một
frère còn thức đọc sách, nghe rắc rắc nhìn xuống thấy nước lên tới cửa sổ.
Frère ‘búng’ ra ngoài, cái tòa nhà đã mất cái chưn rồi từ từ sụt xuống dòng
sông, cuốn hai frère già theo dòng nước luôn. Frère kia bơi vô, kể lại. Họa vô
đơn chí. Florida cũng vậy, người ta đang ngủ mà tòa nhà sập. Lúc người ta đi
tìm trong đống đổ nát, họ bắt loa kêu còn ai không, còn ai cần cứu không. Đứa
bé ló bàn tay từ đống đổ nát ra. Tôi đây tôi đây. Mấy ông cứu hộ, kêu lên, ở
yên đó, chúng tôi tới. Mấy ổng xách nó ra vác nó trên vai. Nó sống chung với mẹ,
mà không biết mẹ nó ở đâu, giờ ra sao. Sư có coi cái phim đó. Sụp nguyên một
tòa nhà xuống, người trong đó không biết sống còn ra sao.
Cho nên, đêm ngủ là quí vị phải có đủ các hành lý hết, hành
lý là tư lương, không thể nào thiếu. Sau 1975, Sư có đọc một cuốn sách của nhà
văn người Roumanie tên Gheorghiu, cuốn Giờ Thứ Hai Mươi Lăm (La Vingt-cinquème
Heure), cuốn này được viết như một hồi ký của ổng. Sư đọc trong đó, lúc Liên Xô
chiếm vô Đông Âu thì Roumanie trở thành một nước (XHCN) cũng thuộc Liên Xô. Gheorghiu
nói, mỗi người dân chỉ biết mang một túi lương khô với mì, chút đậu phộng, hay
đồ khô để đầu giường. Nghe tiếng gõ cửa là cầm cái túi đó lên mở cửa đi ra. Họ
dắt đi luôn, không trở về.
Sư đọc cái đó rồi, khi sư vô tu sư thấy, ồ, Đức Phật dạy hay
quá. La Vingt-cinquème Heure, đúng rồi đó. Ông Gheorghiu này cũng nói rồi đó,
bây giờ với mình, khi quỷ vô thường tới hay chư thiên tới lôi mình đi thì chỉ
có túi tư lương đó thôi. Chớ còn “Thân tôi tài sản tôi, người ngu nghĩ như thế,
thân ta còn không có, con đâu tài sản đâu”, Đức Phật dạy. Do đó mình phải biết
điều đó, khi giờ thứ 25 gõ cửa. Không có chối từ được, không có “đợi tôi chút, tôi nói chuyện này xíu, chờ tôi
từ giã…” Không có đâu. Florida là không có từ giã. Đi. Mấy frère dòng Mai
Thôn là không có từ giã. Đi. Giờ thứ 25 mình không biết được. Trừ phi quí vị ngồi
thiền mà có định, cũng không biết được. Còn ngoài ra sống mà phóng dật thì
không biết được cái kiểu gõ cửa của mình...
(Trích đoạn bài giảng Phóng Dật, tự nhiên nghe đến đây bấm pause, đi tới mở tủ sách tìm cuốn Giờ Thứ 25, thiệt là... phóng dật mà)
No comments:
Post a Comment