Hôm kia Hiếu nói, chị ơi bên Bình Thạnh có tám mươi mấy gia
đình trong một hẻm bị F0 phong tỏa bất ngờ. Họ chưa kịp chuẩn bị gì. Không có
thuốc uống tăng sức đề kháng. Rồi lát sau Hiếu lại nhắn nữa, chắc em phải đi
thôi. Em gom trong nhà coi còn được một hộp Vitamin C cũng nhiều nhiều. Giờ em
ra chợ sỉ, xem còn em mua mang đến cho họ. Thế là Hiếu băng mình giữa trời mưa
từ Tân Phú để xuống Bình Thạnh.
Chiều hôm qua Hiếu gọi. Chị ơi chị ơi, khu đó (Bình Chánh) phong
tỏa năm ngày rồi, hôm trước nhận ba trái khổ qua, sáng nay nhận mấy trái đậu bắp
và dưa leo, nhà có hai đứa con nít. Họ khóc luôn. Trời ơi. Nhắn cho chị số tài khoản đi. Phong tỏa
chị ơi, không có ai đi mua được. Nhóm em hôm trước tiếp tế chỗ đó giờ cũng đi
không được.Chắc em ăn đại chén cơm rồi đi. Nghe mà lòng dậy lên nỗi lo âu. Từ
Tân Phú qua Bình Chánh đâu có gần, đi mà sợ bị bắt quay đầu, đi mà sợ bị nhiễm
dù có giấy xét nghiệm âm tính, Hiếu còn có mẹ già con dại nữa. Hiếu nói, 50 nhà
ít nhất phải 50 thùng mì, không biết mua làm sao chở đi. Thôi đừng đi em, ráng
tìm người gần đó. Một lát sau Hiếu gọi, chị ơi mừng quá, SC Quang Duyên có liên
hệ được một Sư có sẵn 50 thùng mì chất lên xe chở đi rồi. Ngày mai có một
nhóm cho gạo với trứng và cái gì nữa đó. Nhẹ lòng ghê gớm.
Đêm qua đọc trên Facebook ai đó: “Nãy nghe chị trong Biệt Đội Phản Ứng Nhanh, một cái tên rất hầm hố, kể lại đi vô hẻm hóc nhỏ khu quận 8 nơi mà không ai đến để tặng thực phẩm. Tặng xong người dân quì xuống lạy. Chỉ về khóc mất mấy ngày.” Tự nhiên nằm khóc theo. Thương
quá dân mình.
No comments:
Post a Comment