Tuesday, November 30, 2021

Dông dài trai tăng

Mẹ tôi lấy chồng năm hai mươi tuổi. Ở cái tuổi mà như ai đó từng ví von quăng con búp bê là đi lấy chồng. Đó là một năm sau khi ba tôi từ ngoài Bắc vào.

Khi tôi sinh ra thì ông bà ngoại đã mất. Tôi chưa từng được nghe kể lại rằng ngày ấy ông bà ngoại có la mắng mẹ không khi mẹ lấy một người theo đạo Thiên Chúa. Tôi chỉ biết nhà ngoại là gia đình thâm tín Tam Bảo. Những người dì của tôi ăn chay một tháng mấy ngày, nhà ngoại tôi có cúng dường đất cho một ngôi chùa. Và giờ đây vùng đất bên hông chùa ấy cũng là nơi an nghỉ của ông bà ngoại, cậu, mợ tôi.

Ký ức về tuổi thơ, tôi chỉ còn nhớ những ngày Chủ Nhật, ngày lễ Phục Sinh hay Giáng Sinh, mẹ tôi ngồi trước bàn trang điểm, mặc áo dài, thoa son đánh phấn, nước hoa thơm lừng. Tôi chạy đến bên cạnh mẹ để mẹ xịt cho tí nước hoa lạnh lạnh trên đầu. Và rồi một lát sau, ba đưa mẹ và tôi đến nhà thờ.

Thế rồi tôi lớn lên trong mười điều răn của Chúa. Đạo Phật của tôi chỉ là những lần về nhà ngoại ăn đám giỗ, nhìn các dì mặc chiếc áo tràng thắp hương trước bàn thờ tổ tiên.

Khi tôi vào lớp 6, ngôi trường tôi học nằm bên cạnh chùa. Đạo Phật trong tôi là một bà bán chè trong đất chùa. Hết tiết học là tôi chạy ra đó, ngồi trên cái băng ghế dài, thưởng thức ly chè đá lạnh. Nhiều lúc tan học tôi không về nhà, mà lê la bên hành lang hông chùa, xoãi người nơi hàng hiên gạch hoa mát lạnh láng bóng, dưới giàn hoa sử quân tử thơm ngát. Thầy trụ trì (HT Trừng San) thấy vậy dắt vô sau liêu cho ăn cơm cháy, dạy đọc kinh Sám Hối, đọc Chú Đại Bi.

Hết cấp II, lên cấp III, tôi thảng hoặc ghé lại ngôi chùa xưa. Và rồi tôi quên mất những bài kinh, chỉ thỉnh thoảng thèm miếng cơm cháy. Tôi lại đi lễ nhà thờ. Chỉ để nghe hát thánh ca, quỳ trước bàn Chúa mà tôi chỉ thích ngắm những bình hoa thật đẹp các Xơ cắm nơi bàn thờ. Thế rồi, lần xưng tội cuối cùng của tôi khi đó là trước lễ cưới vài hôm, năm 1988. Sau đó, Chúa cũng như chùa, đã trở thành một quá khứ nhạt nhòa.

Rồi một ngày của năm 1999, do duyên tình cờ tôi vấp phải một trang web Phật Giáo. Cũng bởi có một giấc mơ lui tới một ngôi chùa, và có những nhân vật rất quen thuộc nào đó trong mơ cứ theo tôi nhiều năm tháng. Tôi đi tìm ngôi chùa trong mơ của mình trên mạng. Tôi đọc, tôi làm website Phật Giáo, và cũng qua muôn trùng nhân duyên, cuối cùng khá muộn màng, tôi tiếp cận được PG Nguyên Thủy, dù rằng hơn một lần chạm mắt, chạm tay vào giáo lý này trước đó. Cũng từ ngày đó bỗng có nhiều bạn bè bên nhóm PGNT hơn.

Một ngày tình cờ, đi cùng nhóm bạn, tôi có duyên gặp và đảnh lễ ngài HP. Ngài nhìn tôi và bỗng hỏi tôi có tin vào kiếp trước kiếp sau không. Riêng ngài, ngài tin vào điều đó. Cho tới hôm ấy tôi mới nhận ra ngôi tịnh xá ngài ở, hệt như trong giấc mơ đã theo tôi nhiều năm.

Một lần, tôi cũng tháp tùng đoàn hành hương dâng y bên Miến Điện. Dù học Phật đầy đầu, đi chung chuyến với họ, hình thức trang phục màu trắng giống nhau, cũng đặt bát, cũng dâng y, nhưng khi đó tôi mới thấy rõ sự lạc loài của mình. Tôi thấy mình khác mọi người từng chi tiết nhỏ về tâm lý.

Rồi cách đây mấy hôm, Đông Phương, một cô bạn 'trong pháp' chơi với nhau trên 20 năm bỗng share một câu tút "4 năm qua mau. Dì mình bây giờ đã là Sư Cô". Rồi thì cách đây mấy tháng, một người bạn cũ có bố vừa qua đời, xem hình trên FB thì bố bạn cũng là một tu sĩ. Rồi thì vài người bạn FB cũng xuống tóc cát ái từ thân, hỏi ra thì cũng có mẹ có cha, có chị có em đi tu. Mới hôm qua kia, VV, một cháu trên FB nói chuyện, hồn nhiên kể về một người thân "Sư con đó cô...". Nói tóm lại, ai cũng có một truyền thống gia đình, bà ngoại đi chùa dắt mẹ đi chùa, mẹ đi chùa dắt con đi chùa... Chỉ có tôi, lý lịch trích ngang là trụi lủi đơn độc, để thâm nhập vào giáo pháp này phải mất đến gần mười mấy năm.

Không thể để con cháu mình phải mất ngần ấy thời gian. Vì thế tôi nhờ Silavati Nhi, một bạn đạo trên FB thiết cho tôi một lễ trai tăng. Dã Quỳ biết được hoan hỷ hòa âm rùm rụp luôn. Tôi muốn mai sau bé Khải Như sẽ nói với mọi người, con theo PGNT bởi vì ngoại con đi chùa dắt mẹ con đi chùa, mẹ con đi chùa dắt con đi chùa. Vì vậy hôm nay, giữa Sài Gòn đang bùng lên lần thứ tư cơn đại dịch Covid, tôi dắt các con tôi đến Thiền Viện Nguyên Không...

Thành kính tri ân tất thảy, không thể kể xiết _()_ 
 -------


TB:
Những ghi chú của Nhi:
- Em nấu buổi sáng bún bò - Trưa nhà bếp nấu - Và dâng 1 bộ y
-Vật dụng dư bao nhiêu là dồn cho bữa trưa ạ
- (Chiều hôm qua) Nhà bếp đi chợ dùm rồi, ướp này nọ xong rồi, chiều hầm xương
Sáng mai nổi lửa lên!
(Sáng nay)
-Em hùn làm món canh đu đủ nè
-Mứt dừa là chị bếp làm
-Em gái em làm mâm trái cây và bánh

Dưới đây là hình ảnh và videos Silavati Nhi gởi cho:


Buổi sáng:










Buổi trưa 











































No comments:

Post a Comment

Sống khôn thác thiêng

“Những gia đình nào mà có con cái hiếu thảo thì những gia đình đó được coi là gia đình [có] Phạm thiên”. Đó là câu trong bài kinh "Ngan...