Chiều có việc, đứng đợi một góc đường, thấy có hai mẹ con người lượm chai bao. Tôi ra đường đeo một lần hai chiếc khẩu trang và thêm tấm kính chống giọt bắn. Mẹ con họ đeo hờ hững chiếc khẩu trang vải chỉ có thể ngăn bụi. Người mẹ lục lọi từng chiếc túi rác to để lượm ra những vỏ chai thừa hay những thứ gì có thể bán được. Đứa bé tung tăng lò cò cũng phụ mẹ moi những cái túi rác khác. Dường như họ chẳng màng nguy cơ nhiễm bịnh. Đứa bé thậm chí còn không mang dép.
Tôi đứng đã lâu mà hai mẹ con họ cũng loay hoay lục lựa khá lâu.
Rồi cuối cùng mẹ đạp xe chở con đi, với những chiến lợi phẩm sau lưng và hai bên. Loạng choạng, nhưng chắc vui lắm. Đứa bé sẽ vui khi thấy mẹ nó vui vì hôm nay 'xuất hành sớm' nhặt nhạnh được nhiều. Và chắc nó cũng vui nhiều hơn vì được ra đường sau những ngày tháng dài bị nhốt chặn phong tỏa. Có lẽ chẳng có lực lượng chức năng nào phạt được họ, bởi tiền đâu mà nộp phạt.
So với những người bị chặn đường về quê, mẹ con chị vẫn còn là may mắn khi còn có thể bám trụ lại được SG, và 'có lý do chính đáng' khi ra đường.
Tôi dõi theo họ. Đứa bé chỉ tay cho mẹ. Làm một người khách mới trên cái đất Sài Gòn này đi đâu tôi cũng nhìn ngắm những cái gì đẹp đẽ lung linh lấp lánh. Tôi nhói lòng khi nhìn theo hướng tay chỉ của đứa bé, một túi rác to tướng khác.
Sài Gòn đáng thương!
1/10/2021
No comments:
Post a Comment