Sáng còn đang nướng, bỗng nghe, "Bánh mì nóng giòn đây". Tiếng rao quá lâu rồi không được nghe bỗng đánh thức tất cả mọi giác quan. Phóng xuống giường chạy chân đất ra ban công.
Bánh mì đã đi qua, nhưng một xe gắn máy chở những chiếc chổi đót chổi lông gà và các thứ đồ nhựa lỉnh kỉnh đang đi tới.
Bên kia đường xa xa một ông bố trẻ dắt hai đứa bé nhỏ xíu mặc đầm đội mũ, đeo khẩu trang, lủm đủm như hai con búp bê, vừa xuống taxi đi vô nhà. Có lẽ sẽ có một cuộc đoàn viên mừng mừng tủi tủi sau bốn tháng trời với ông bà đây.
Đường phố đã bắt đầu có nhiều người đi. Phải rồi, trong hộp thư cũng có tin nhắn mời chích ngừa hôm nay, nhưng bữa đã đi theo dòng người "VN bốn ngàn năm chen lấn" tiên hạ thủ vi cường mất rồi.
Phía xa bên kia đường góc chung cư, một chị đã bày những túi rau ngay ngắn tự lúc nào. Không thấy có người mua. Zoom máy hình, nháy trộm chị một pô kỷ niệm ngày SG 'ra thất'. Ôi đôi mắt. Chợt nhớ Quang Dũng, không biết đôi mắt "sầu cô quạnh", "u uẩn chiều luân lạc" như thế nào, nhưng nhìn đôi mắt của chị là biết Sài Gòn còn lâu lắm mới trở lại như ngày xưa.
Sài Gòn nói là hôm nay (1/10) mở cửa nhưng ra đường phải có lý do chính đáng. Thôi khép cửa tiếp vậy, chỉ còn cây cỏ dại chồm ra ngoài nhiều chuyện với nắng với gió.
No comments:
Post a Comment