Saturday, July 24, 2021

GIỜ THỨ 25

 

Ở VN, Thái Lan, Miến Điện bây giờ khổ lắm. Đâu có ngồi tu được, có yên đâu mà ngồi tu. Nhất là bên Miến Điện. Miến Điện là mảnh đất thanh bình, núi non sông biển hồ ao chỗ nào họ cũng tu. Chùa chiền khắp nơi, người dân nào cũng tu. Bây giờ thì coi như phúc bất trùng lai họa vô đơn chí. Họa ập vô một cái là không có đỡ được.

Như bên Florida, cái tòa nhà cao, sụp xuống đổ nát chết chóc mất   mát biết bao nhiêu. Mà nơi đó là foreigner nhiều lắm, toàn người nước ngoài.

Cái dòng La San Mai thôn bên cư xá Thanh Đa, tức là của mấy frère già La San Taberd ở đó. Khi các frère còn dạy học thì ở trường La San Taberd -- hồi xưa Sư học ở đó -- còn khi lớn tuổi về hưu thì họ dời các frère về cư xá Thanh Đa, trên sân thượng là nhiều phòng cho các frère. Sư có tới đó thăm. Các frère già không còn biết, họ đẩy xe ra. Nơi đó là ở bên dòng sông, đẹp lắm. Một đêm người ta nghe rắc rắc rắc rắc. Dòng sông Thanh Đa là dòng sông xoáy ngầm, nó giựt nguyên một tòa nhà bốn tầng lầu trong đó có ba frère già đang ngủ. Một frère còn thức đọc sách, nghe rắc rắc nhìn xuống thấy nước lên tới cửa sổ. Frère ‘búng’ ra ngoài, cái tòa nhà đã mất cái chưn rồi từ từ sụt xuống dòng sông, cuốn hai frère già theo dòng nước luôn. Frère kia bơi vô, kể lại. Họa vô đơn chí. Florida cũng vậy, người ta đang ngủ mà tòa nhà sập. Lúc người ta đi tìm trong đống đổ nát, họ bắt loa kêu còn ai không, còn ai cần cứu không. Đứa bé ló bàn tay từ đống đổ nát ra. Tôi đây tôi đây. Mấy ông cứu hộ, kêu lên, ở yên đó, chúng tôi tới. Mấy ổng xách nó ra vác nó trên vai. Nó sống chung với mẹ, mà không biết mẹ nó ở đâu, giờ ra sao. Sư có coi cái phim đó. Sụp nguyên một tòa nhà xuống, người trong đó không biết sống còn ra sao.

Cho nên, đêm ngủ là quí vị phải có đủ các hành lý hết, hành lý là tư lương, không thể nào thiếu. Sau 1975, Sư có đọc một cuốn sách của nhà văn người Roumanie tên Gheorghiu, cuốn Giờ Thứ Hai Mươi Lăm (La Vingt-cinquème Heure), cuốn này được viết như một hồi ký của ổng. Sư đọc trong đó, lúc Liên Xô chiếm vô Đông Âu thì Roumanie trở thành một nước (XHCN) cũng thuộc Liên Xô. Gheorghiu nói, mỗi người dân chỉ biết mang một túi lương khô với mì, chút đậu phộng, hay đồ khô để đầu giường. Nghe tiếng gõ cửa là cầm cái túi đó lên mở cửa đi ra. Họ dắt đi luôn, không trở về.

Sư đọc cái đó rồi, khi sư vô tu sư thấy, ồ, Đức Phật dạy hay quá. La Vingt-cinquème Heure, đúng rồi đó. Ông Gheorghiu này cũng nói rồi đó, bây giờ với mình, khi quỷ vô thường tới hay chư thiên tới lôi mình đi thì chỉ có túi tư lương đó thôi. Chớ còn “Thân tôi tài sản tôi, người ngu nghĩ như thế, thân ta còn không có, con đâu tài sản đâu”, Đức Phật dạy. Do đó mình phải biết điều đó, khi giờ thứ 25 gõ cửa. Không có chối từ được, không có “đợi tôi chút, tôi nói chuyện này xíu, chờ tôi từ giã…” Không có đâu. Florida là không có từ giã. Đi. Mấy frère dòng Mai Thôn là không có từ giã. Đi. Giờ thứ 25 mình không biết được. Trừ phi quí vị ngồi thiền mà có định, cũng không biết được. Còn ngoài ra sống mà phóng dật thì không biết được cái kiểu gõ cửa của mình...

(Trích đoạn bài giảng Phóng Dật, tự nhiên nghe đến đây bấm pause, đi tới mở tủ sách tìm cuốn Giờ Thứ 25, thiệt là... phóng dật mà)



NHỮNG NGÀY TRỌNG DỊCH


Mấy hôm nay không thể nào giữ tâm được bình thản. Hôm trước có một em trong group nọ than, em đi làm giúp việc mà giờ không có việc làm, có một em bé 9 tháng và một đứa nhỏ 7 tuổi, giờ đói, ai có gạo rau cho em xin. Nghe mà cái lòng nhức nhối không chịu được. Biết là tiền không thể giúp gì được trong lúc này nên quơ một mớ rau Kim Chi gởi và gạo chị Vân vừa tiếp tế, lấy cả lóc sữa của Khải Như, nửa trái bưởi vừa mới tách ra cất trong tủ lạnh và ổ bánh mì vừa mới nướng xong cho em ấy. Em ấy đến lấy, khuôn mặt che kín khẩu trang, chỉ còn đôi mắt sưng húp. Em mang bánh về nhà, em nhắn tin, con của em 9 tháng suy dinh dưỡng chưa biết ăn mà nay cầm ổ bánh mì ăn ngon lành. Em gởi cho tấm hình đứa bé, nhìn thương ơi là thương mà thấy nhẹ lòng đi chút ít. Vivian, Nâu và thầy Kỉnh Đức nghe chuyện nhờ gởi tiền cho em. Nhận tiền, em nói, em đi làm mỗi ngày 170 ngàn, đời em chưa bao giờ cầm trong tay số tiền lớn như thế…



Hôm kia Hiếu nói, chị ơi bên Bình Thạnh có tám mươi mấy gia đình trong một hẻm bị F0 phong tỏa bất ngờ. Họ chưa kịp chuẩn bị gì. Không có thuốc uống tăng sức đề kháng. Rồi lát sau Hiếu lại nhắn nữa, chắc em phải đi thôi. Em gom trong nhà coi còn được một hộp Vitamin C cũng nhiều nhiều. Giờ em ra chợ sỉ, xem còn em mua mang đến cho họ. Thế là Hiếu băng mình giữa trời mưa từ Tân Phú để xuống Bình Thạnh.

Chiều hôm qua Hiếu gọi. Chị ơi chị ơi, khu đó (Bình Chánh) phong tỏa năm ngày rồi, hôm trước nhận ba trái khổ qua, sáng nay nhận mấy trái đậu bắp và dưa leo, nhà có hai đứa con nít. Họ khóc luôn.  Trời ơi. Nhắn cho chị số tài khoản đi. Phong tỏa chị ơi, không có ai đi mua được. Nhóm em hôm trước tiếp tế chỗ đó giờ cũng đi không được.Chắc em ăn đại chén cơm rồi đi. Nghe mà lòng dậy lên nỗi lo âu. Từ Tân Phú qua Bình Chánh đâu có gần, đi mà sợ bị bắt quay đầu, đi mà sợ bị nhiễm dù có giấy xét nghiệm âm tính, Hiếu còn có mẹ già con dại nữa. Hiếu nói, 50 nhà ít nhất phải 50 thùng mì, không biết mua làm sao chở đi. Thôi đừng đi em, ráng tìm người gần đó. Một lát sau Hiếu gọi, chị ơi mừng quá, SC Quang Duyên có liên hệ được một Sư có sẵn 50 thùng mì chất lên xe chở đi rồi. Ngày mai có một nhóm cho gạo với trứng và cái gì nữa đó. Nhẹ lòng ghê gớm.

Đêm qua đọc trên Facebook ai đó: “Nãy nghe ch trong Bit Đội Phn ng Nhanh, mt cái tên rt hm h, k li đi vô hm hóc nh khu qun 8 nơi mà không ai đến để tng thc phm. Tng xong người dân quì xung ly. Ch v khóc mt my ngày.” Tự nhiên nằm khóc theo. Thương quá dân mình.


Friday, July 23, 2021

CÒN XE CẤP CỨU CHẠY LÀ CÒN MỪNG



Đêm qua quyết tâm không đọc mạng nữa, leo giường đọc sách và sẽ ngủ sớm. Vậy mà mới hơn 8 giờ, nghe quáo quáo quáo, mở cửa ra ban công nhìn xuống một đoàn chắc cũng 5 xe cấp cứu chạy vun vút qua nhà hướng về Bình Long.


Nhìn sang bên kia chung cư, tầng nào mọi người cũng ùa hết ra ban công đứng ngó xuống.

Giờ này mà còn xe cấp cứu chạy là còn mừng. Bạn nói, ai được cấp cứu tới chở là còn có phước, còn có hy vọng sống.

Trằn trọc mãi gần sáng mới ngủ được. Trong giấc mơ cũng đầy người như trẩy hội và đầy xe cấp cứu. 

NGƯỜI SÀI GÒN



Tôi từng chở một cái thùng phía sau xe rất là theo meo muốn rớt, đi trên đường phố Sài Gòn. Con gái tôi hỏi sao mẹ liều vậy. Tôi nói, đây là Sài Gòn, nếu rớt chắc chắn sẽ có không ít người giúp mẹ bưng cái thùng lên xe để mẹ chở đi tiếp.


Trong cơn hoạn nạn chung vì đại dịch, tôi cảm thấy may mắn khi mình đang ở Sài Gòn. Một con hẻm ở Bình Thạnh bị phong tỏa bất ngờ vì hơn 80 gia đình trong hẻm bị F0. Bạn tôi từ Tân Phú giữa trời mưa băng mình đi mua gom vitamin C mang đến cho họ. Một câu tút than đang khó khăn trên group là sẽ có người gởi ngay gạo, rau, thuốc, và cả tiền vào tài khoản. Một người quen của bạn tôi là 'nhân viên công lực' gác một khu phong tỏa, đến giờ mọi người trong khu ra sắp hàng chờ được phát cơm, thấy còn có người chưa có cơm mà cơm đã hết, liền xách xe chạy đi tìm chỗ nào có phát cơm để xin đem về cho họ.

Người Sài Gòn không bỏ rơi ai bao giờ. Hễ còn có thể chia sẻ được là chia sẻ. Nhưng nếu người Sài Gòn cũng đói thì lấy gì mà chia sẻ? Bạn đừng lo, hơn một nửa người Sài Gòn hiện giờ đang sống ở khắp thế giới, họ không bao giờ để cho những người thân hay đồng hương của mình nơi quê nhà bị đói đâu.

Dù là dịch bệnh đang bủa vây, nhưng nếu ai đang sống ở Sài Gòn, hãy thấy mình may mắn. Và hãy sống 'có ta có người' hệt như người Sài Gòn.

23-7-2021

THÁNG BẢY BUỒN

Chiều đi ngang qua một ngôi nhà thờ, cạnh nhà thờ là bưu điện. Nhà thờ thì vắng tênh đóng cửa, còn trước bưu điện thì một nhóm từng người im lặng, đội mũ, mang kính, bịt khẩu trang đứng cúi đầu, cách nhau hai mét sắp hàng chờ vào bên trong giao dịch gì đó. Thoạt nhìn, cứ tưởng họ đang mặc niệm, hay đang tham dự thánh lễ gì đó. Mà cũng phải, cứ nhìn nhau như một F0 thì nào ai còn muốn gợi chuyện với ai.

Về nhà đóng cửa, nghe tiếng còi xe cấp cứu, vội ra ban công nhìn xuống đường. Xe đã chạy xa.


Đứng ngó bâng quơ bên kia đường, một chiếc ba gác đứng trước tiệm cung cấp thiết bị màn hình DVD; một người chậm chạp vác dần từng thùng chất lên xe. Có lẽ là dẹp tiệm chở đồ gởi đi đâu đó. Buôn bán không được làm sao chịu nổi tiền thuê mặt bằng. Tiệm cháo ếch Singapore khai trương xong đúng hai ngày thì đóng cửa luôn vì dịch. Cạnh tiệm Ếch là tiệm phở, vẫn dựng bảng ven lề đường như tiệm Ếch cho khách hàng khỏi quên, nhưng bên trong thì cũng cửa đóng then cài.


Không còn ai đứng chờ xe bus vì xe đã ngưng chạy cả tháng từ khi có lệnh giãn cách. Ông xe ôm vẫn ngày hai buổi đứng ngay chỗ cũ ven đường, chợ giăng dây hết rồi đâu còn ai đi chợ để cho ông kiếm một cuốc xe chiều. Cạnh ông xe ôm, một chiếc xe Chôm Chóc cũng đứng chóc ngóc. Thi thoảng anh chủ cầm bình xịt xịt nước lên mấy trái chôm chôm cho đỡ khô. Không thể nói là ế ẩm mà là không ai mua. Đứng đã rồi anh xe ôm cũng đi, chắc là về nhà. Anh xe chôm chôm buồn cũng đi luôn. Một anh xe trứng đến thế chỗ. Tất cả đều yên lặng, không loa không rao không mời. Như một bộ phim quay chậm không lời. Chỉ còn những chị quét rác vẫn công việc hằng ngày, mà có khi nhẹ nhàng hơn, vì không ai mua bán gì lấy đâu mà ra rác.
Rời ban công, lại nhìn máy tính. Một tin nhắn mới trong inbox, cô ơi, bên con sẽ phong tỏa thêm 14 ngày nữa, mọi người hoang mang, lo lắng không còn tiền ăn tiền nuôi con... Nhớ một câu an ủi rất hợp tình hợp cảnh trong lúc này nhưng không thể viết trả lời: “Điều đó rồi cũng qua đi”.
Ừ thì qua, nhưng bao giờ?

Sống khôn thác thiêng

“Những gia đình nào mà có con cái hiếu thảo thì những gia đình đó được coi là gia đình [có] Phạm thiên”. Đó là câu trong bài kinh "Ngan...