Wednesday, November 8, 2023

Dọn sẵn

 Một buổi tối giữa tháng 10/2023 tôi quyết định phải dừng lại cái công việc kiếm tiền mười mấy năm nay. Mọi thứ bỗng trở nên nhẹ nhõm, và tự do hơn khi không có còn cái deadline rượt theo hàng tháng. Cuộc sống như trở lại thời son rỗi. Buổi tối có thể duỗi dài trên giường từ bảy giờ rưỡi, và không còn để ý mọi tin tức tả pín lù của thế giới này nữa. Lúc này mới chợt hiểu ra vì sao đời sống của người tu thảnh thơi đến thế, nhưng ở đây phải nói là người tu thật sự, chớ không phải người đang xây chùa cất miểu, đang còn phải điều hành một guồng máy, một vòng quay nào đó...

Mấy ngày nay rảnh rỗi chở giúp con gái đi làm. Những tháng cuối của bầu bì làm nó nhát chạy xe. Đưa con vào sở làm xong thì tôi có thời gian lang thang vô định trên đường phố Sài Gòn. Thành phố này vẫn còn lạ lẫm đối với tôi năm năm nay, dù trước đây tôi đã gần như thuộc lòng nó vào tuổi đôi mươi. Tôi chợt phát hiện ra mình cứ lạ lẫm hoài với thành phố này bởi trong đầu cứ lưu giữ hình ảnh Sài Gòn của những năm 80. Đi ngang một chỗ nào đó tôi cứ tự hỏi, hồi đó chỗ này là gì nhỉ, và cứ lôi ký ức năm xưa ra. Thế nên bộ óc tôi chẳng thể nào cập nhật một Sài Gòn hôm nay. Và thế là cứ lạc hoài. Đời sống vậy đó, nếu mình không chấp nhận sự thay đổi để rồi thay đổi chính mình thì mình sẽ mãi lạc hậu. Phật pháp cũng vậy, nếu không gỡ bỏ những tri kiến thì chẳng thể nào tiến xa được.
Khi đã tìm và chọn được con đường mình muốn đi, thì mình sẽ đi mạnh mẽ, và bỏ qua những con đường khác. Tôi chợt nhận ra điều này thật rõ ràng khi đi trên con đường CMT8 ngang qua ngã 6 và lại thẳng tiến CMT8. Một giao lộ của nhiều con đường, người đi đông và rối, nhưng ai cũng chăm chăm vào con đường mình đi. Ba mươi năm trước, nếu đứng ở ngay bùng binh này, tôi sẽ đi Lý Chính Thắng, vì đó là con đường hướng về nhà khi ấy ở Phú Nhuận. Còn hôm nay, tôi vẫn tiếp tục con đường hướng về Tân Phú. Tôn giáo cũng vậy, khi đã chọn một con đường, phải giữ vững con đường ấy. Nó sẽ đưa mình về nhà, không lạc lối muôn phương.
Mấy ngày liền đi miệt mài trên con đường Nguyễn Đình Chiểu. Một người bạn rất xa xưa có ngôi nhà trên con đường này. Hẻm hai ba lần xuyệt mà nhớ như in. Vài ba lần định ghé, nhưng lại thôi. Cái gì cũ hãy cho vào quên lãng, tầm tuổi này không nên níu kéo lại cái gì nữa, để ra đi cho nhẹ tâm nhẹ lòng. Một tòa biệt thự làm tôi thật sự chú ý trên con đường này, đó là Tòa Tổng Giám Mục Sài Gòn. Một lần nào đó chồng tôi nói rằng nơi đó có nhà của ngài Bá Đa Lộc. Tôi vẫn thích đọc những cuốn sách hay bài viết về SG trăm năm trước. Vậy mà, hôm kia, bước vào Tòa Tổng, tôi đứng trước ngôi nhà đó không hề cảm xúc gì. Đó là một ngôi nhà đóng cửa im ỉm (chỉ mở ra vào những ngày lễ). Dáng nhà cũ nhưng mọi thứ đều rất mới, rất sạch sẽ. Khó tưởng tượng được đó là ngôi nhà 200 năm về trước. Nếu như tôi biết đó là ngôi nhà rất xưa, của ngài Bá Đa Lộc, hẳn lòng tôi đã dậy nên một cảm xúc khác thường rồi. Tôi đã đứng đó, thật dửng dưng. Để rồi, hôm qua tôi phải viết một status rằng, nếu tôi không dọn sẵn cho mình một tâm lý, có gặp Phật đứng ngay trước mặt, tôi cũng sẽ dửng dưng và bàng quang như hôm kia tôi đứng trước ngôi nhà cổ này.
Từng ngày, phải dọn sẵn cho mình một tâm lý, để gặp Phật. Đó là điều tôi muốn viết trong cái tút này.


No comments:

Post a Comment

Sống khôn thác thiêng

“Những gia đình nào mà có con cái hiếu thảo thì những gia đình đó được coi là gia đình [có] Phạm thiên”. Đó là câu trong bài kinh "Ngan...