-Em có biết hồi đó chị M. bạn chị gởi chị cất giùm mấy cái bao cao su trong ví của chị bị mẹ phát hiện không?
Nhỏ em ồ lên. Rồi sao nữa chị?
- Mẹ im lặng. Sau này mẹ hỏi. Chị nói là của chị M gởi nhờ cất giùm.
-Rồi mẹ có tin không?
- Chị không biết, chắc là không tin. Nhưng mẹ nói rằng, mẹ cất đúng lại vị trí trong cái giỏ rất lộn xộn đồ đạc của chị.
-Vì sao?
-Vì mẹ sợ lúc chị cần chị tìm không thấy.
-Ôi mẹ ơi.
Hai đứa cười ngả nghiêng. Chỉ là mẹ! Chỉ có mẹ!
Chúng nó không biết đó là một ngày mẹ nó rất là sốc. Một ngày cô đơn, một ngày ngập đầy hồn ăn năn tưởng chừng mình đã thiếu sót điều gì đó khi dạy con. "Một ngày quạnh hiu chết chậm trong đời". Nhưng sau đó lòng hỏi lòng, mình đang ở thế kỷ nào đây chứ? Thời của ông Khổng đã qua lâu quá rồi. Không thể nào... ayoniso manasikara được.
No comments:
Post a Comment