Thursday, October 12, 2023

Lá cờ, điểm tựa phù du

 


Hôm qua tình cờ đọc được một status, có hai đoàn hành hương từ Úc Mỹ hay đâu đó, do hai linh mục đưa trên trăm người đến Israel và bị kẹt vì chiến tranh. Nước Mỹ đã phong tỏa tất cả các chuyến bay tới Israel và từ Israel đến Mỹ. Do đó ko biết đến chừng nào mọi người mới quay trở về nhà được. Cha Nguyễn Trọng Tước (* ) sợ quân Palestine biết mọi người là công dân Mỹ thì sẽ bị bắt làm con tin nên Cha đúng trước xe vẫy cờ VNCH. Hôm nay thì nghe tin hình như họ đã rời khỏi Israel và một số về được đến Mỹ, Úc…

Nhìn tấm hình cha Tước đứng vẫy lá cờ VNCH, một khung cảnh mênh mông và cô đơn, mà muốn rơi nước mắt. Cái lá cờ vàng ấy đưa họ đến một đất nước tốt đẹp hơn, và giờ đây, trong lúc nguy khốn, không phải là quỳ xuống cầu Chúa, mà là đứng vẫy lá cờ, lá cờ giờ đây là điểm tựa duy nhất của họ. Ôi con người nhỏ bé và cái điểm tựa phù du làm sao.  

Vậy những lúc như thế này, điểm tựa của chúng ta là gì?

Tôi nhớ bài kinh Ngọn Cờ.

Theo trong kinh ghi lại, thỉnh thoảng A-tu-la có những cuộc tấn công nhắm vào chư thiên và lâu lâu chư thiên cũng có cuộc tấn công nhắm vào thành phố A-tu-la. Họ đánh nhau nhưng không thể giết nhau được, họ chỉ đứng gần nhau và lấn. Không phải như con nít lấn nhau mà họ đứng gần nhau và tiến dần tới, bên nào phước mạnh thì đẩy đối phương lùi dần. Bên nào lùi hoài thì thua, còn bên đẩy lùi được thì thắng. Đánh cho vui vậy thôi, phước ai nấy hưởng, cảnh giới người nào người đó ở, chứ không có chuyện làm cho chết người. Những lần chư thiên đuối sức bị thua thì họ sợ. Đế Thích và Tứ Thiên Vương rất ủng hộ người tu hành, bởi vì họ tùy hỉ và nếu càng nhiều người tu thì hội chúng chư thiên sẽ được hùng mạnh thêm. Nếu ít người tu hành thì giống như dân số giảm, từ đó trong kinh có từ ‘làm tràn ngập cõi trời’ (saggam pūreti) ám chỉ cho việc sanh thiên ào ạt ở những quốc gia có minh quân thánh chúa. Những người cai trị tốt thì cung cấp nhân số cho cõi trời, tràn ngập thiên giới là như vậy.

Đức Phật kể cho các tỷ kheo: Thuở xưa khi có một cuộc chiến dữ dội khởi lên giữa chư thiên và các A-tu-la. Đế Thích có lời trấn an phủ dụ chư thiên “khi nào ra trận sợ quá thì chỉ nhìn lên ngọn cờ của ta và biết ta đang có mặt ở đó thì không sợ nữa, nếu không nghĩ đến ta thì nhìn ngọn cờ của những vị Thiên tử có phước báu khác thì biết họ đang có mặt ở đó thì cũng an tâm”.

Trong cái tút hôm kia, cha Tước đứng vẫy lá cờ, tôi nghĩ cũng trong một niềm tin như chư thiên tin lá cờ của Đế Thích.

Thế nhưng khi kể xong thì Đức Phật cho biết: Khi chư thiên nhìn lên ngọn cờ của Đế Thích hay ngọn cờ của các Thiên tử thì có lúc họ hết sợ, và có lúc họ vẫn còn tiếp tục sợ. Bởi vì chư thiên biết Đế Thích còn có lúc sợ hãi, các Thiên tử kia vẫn còn có lúc sợ hãi. Đế Thích còn có phiền não, các vị Thiên tử kia còn có lúc phiền não, có lúc thích cái này ghét cái nọ sợ cái khác. Chính vì nghĩ như vậy nên có lúc họ hết sợ, có lúc không hết sợ. Riêng trường hợp tỷ kheo đệ tử của Thế Tôn sống trong chỗ hoang vắng, cô quạnh, nhà vắng, rừng sâu, nếu sợ hãi hãy niệm tưởng Đức Thế Tôn, niệm tưởng đến chánh pháp, niệm tưởng chúng tăng.

(Tăng  ở đây ám chỉ cho bốn tầng Thánh nhân, không phân biệt tăng ni, cư sĩ; nghĩa là bất cứ ai trong thế gian này miễn là thánh nhân thì được gọi là ‘Tăng’ )

Niệm Phật, niệm Pháp, niệm Tăng là như thế nào? Mấy cái này mà viết chắc dài cả cây số. Ai chưa biết xin Google hoặc tìm đọc trong Thanh Tịnh Đạo.   

Túm lại là, “Khi các ngươi ở một mình trong rừng sâu, trong nhà vắng, chỗ cô quạnh không người mà có lòng sợ hãi thì hãy nhất tâm niệm tưởng đến Như Lai, bậc Chánh Đẳng Giác; niệm tưởng đến Chánh Pháp được khéo thuyết giảng; niệm tưởng đến chúng Tăng là những bậc khéo hành trì. Nếu không nhớ đến Như Lai thì hãy niệm Pháp, nếu không nhớ đến Pháp thì hãy niệm Tăng, nếu không nhớ đến Tăng thì niệm Như Lai. Nếu làm đúng như vậy thì sự sợ hãi sẽ biến mất. Hãy tâm niệm rằng Như Lai là người không còn phiền não, không còn sợ hãi nữa, và Chánh Pháp là con đường dẫn đến sự chấm dứt sợ hãi, chấm dứt phiền não, và Tăng chúng là những người đang đi trên con đường dẫn đến sự chấm dứt phiền não, chấm dứt sợ hãi...” 

 



 

(*) http://nguyentamthuong.com/sach/xinduocnhumattroi.php

 

Sống khôn thác thiêng

“Những gia đình nào mà có con cái hiếu thảo thì những gia đình đó được coi là gia đình [có] Phạm thiên”. Đó là câu trong bài kinh "Ngan...